Blogger Widgets

Tuesday, September 30, 2014

Sự đứng dậy của Hồng Kông sẽ đi đến đâu?

Nguyên Thạch (Quanlambao)

Cuộc đấu tranh ở Hồng Kông cho tới hôm nay là ngày thứ tư, vẫn được xem là một cuộc đấu tranh bất bạo động của sinh viên học sinh và ngay cả người dân thuộc mọi thành phần trong xã hội Hồng Kông. Tất nhiên, ai cũng mong muốn là cuộc nổi dậy trên hình thức ôn hòa này (kể cả bản thân người viết) sẽ đi đến thành công, còn bao giờ sự thành công sẽ đạt đến mức xóa bỏ chế độ cộng sản thì chưa nghe thấy ai tiên đoán hoặc quả quyết cụ thể.


 
Hãy còn quá sớm để có một câu trả lời cho sự nổi dậy trên hình thức bất bạo động này nó sẽ ra sao. Dĩ nhiên tác giả bài viết cũng rất mong muốn rằng nó sẽ đạt được những kết quả rất tốt đẹp như nhiều người từng mong muốn. Tuy nhiên, ước mơ và mong muốn là một chuyện, còn việc sự mong muốn ấy có trở nên hiện thực hay không, là một chuyện khác, nghĩa là nó còn tùy thuộc vào phương cách đấu tranh của Hong Kong như thế nào?.
 
 
Trong đêm rạng sáng ngày 4 tháng 6 lực lượng an ninh cuối cùng cũng bao vây Quảng trường Thiên An Môn. Trên những con đường cãnh đó, họ bắn vào đám đông. Đạn bắn trúng người biểu tình cũng như người hiếu kỳ và cả trẻ con nữa. Ảnh: GEO Epoche.
Trong đêm rạng sáng ngày 4 tháng 6 lực lượng an ninh cuối cùng cũng bao vây Quảng trường Thiên An Môn. Trên những con đường cãnh đó, họ bắn vào đám đông. Đạn bắn trúng người biểu tình cũng như người hiếu kỳ và cả trẻ con nữa. Ảnh: GEO Epoche.
 

Nếu cho rằng sinh viên học sinh cùng các thành phần khác trong xã hội Hồng Kông và ngay cả trong các cộng đồng khác trong toàn bộ nội địa Hoa lục, tất cả chỉ xuống đường bằng sự thể hiện phong cách ôn hòa, có nghĩa là chỉ xuống đường để thực hiện sự đấu tranh một cách hoàn toàn bất bạo động thì tôi e rằng đây là một phương cách đấu tranh "không tưởng" để chống lại một cơ chế toàn trị và độc đảng như ở Trung Cộng, Việt Nam hay bất cứ quốc gia cộng sản còn lại nào.
 

Cơ chế toàn trị này, không hề và không bao giờ nghe theo hoặc chấp nhận những khuyến dụ mang tính đạo lý cho dẫu những phân tích có giá trị rất cao siêu và thâm thúy, đồng thời cơ chế này cũng không biểu dương và đề cao tinh thần Dân Chủ, Nhân Bản và sự Tự Do của toàn xã hội bởi vì lý do dễ hiểu là khi xã hội có tự do, dân chủ và nhân bản thì đây chính là những vũ khí tiêu diệt cái cơ chế mà họ đã dầy công cũng cố.
 


 
Thế giới văn minh, các quốc gia tiên tiến đã xem chủ nghĩa cộng sản, xã hội cộng sản là những cái gai trong trong nhãn quang nhìn về tương lai của nhân loại. Về phương diện tiến hóa và nhân phẩm của con người thì các chế độ cộng sản đã là những bước cản loài người trên con đường đạt đến Chân Thiện Mỹ, những chân giá trị của đời sống mà nhân loại nhắm tiến tới trong tương lai. Nhưng với người cộng sản thì họ không nghĩ vậy, với họ uy thế và quyền lực, của cải và danh vọng...cho bản thân, cho băng đảng riêng tư là những mục tiêu mà họ muốn và phải đạt đến cho bằng được. Vì những lý do này, chúng ta tuy rất căm ghét nhưng không ai phải ngạc nhiên khi thấy họ luôn ra sức cũng cố quyền lực, bất chấp mọi hệ quả xấu xa do ý niệm duy ý chí từ những con người ích kỷ, mê muội đầy ngông cuồng này.

Dưới cơ chế độc tài toàn trị thì sự lạm quyền của nó được coi như là lẽ đương nhiên. Tham nhũng, thối nát, xã hội tha hóa, bất công, oan khiên, nghịch lý...là những chuỗi hình ảnh mà người dân phải mục kích dường như mỗi ngày là chuyện bình thường trong một xã hội không bình thường.
 
 
Những người biểu tình thành lập các liên hiệp sinh viên: những tổ chức mang tầm quan trọng, độc lập với Đảng trong lịch sử Trung Quốc. Các lãnh tụ của họ – như sinh viên Vương Đan trong hình – yêu cầu, ngoài những điều khác, các chính trị gia lãnh đạo hãy từ chức. Ảnh: GEO Epoche.
Những người biểu tình thành lập các liên hiệp sinh viên: những tổ chức mang tầm quan trọng, độc lập với Đảng trong lịch sử Trung Quốc. Các lãnh tụ của họ – như sinh viên Vương Đan trong hình – yêu cầu, ngoài những điều khác, các chính trị gia lãnh đạo hãy từ chức. Ảnh: GEO Epoche.
 
Người cộng sản, trong nhất thời, họ thành công vì họ đã áp dụng triệt để bạo lực, thứ mà họ thường đề cao ca ngợi làm chuẩn mực trong hành động, đó là "Bạo lực chuyên chính" hay còn gọi là " Bạo lực cách mạng", phương cách này, dĩ nhiên là có rất nhiều người không tán thành. Tuy nhiên, mặc cho có tán thành hay không tán thành thì một sự thật mà không ai có thể chối cãi là họ (Cộng sản) đã thành công về mặt áp dung bạo lực, ít ra là cho tới giờ này ở Hoa lục và ở Việt Nam.
 
 
Người chết trên những chiếc xe đạp bị nghiến bẹp, cách Thiên An Môn không xa, rõ ràng là bị xe quân đội cán lên. Ảnh: GEO Epoche

Người chết trên những chiếc xe đạp bị nghiến bẹp, cách Thiên An Môn không xa, rõ ràng là bị xe quân đội cán lên. Ảnh: GEO Epoche

Trên phương diện đấu tranh để nhắm tới những mục đích mà các tổ chức đấu tranh muốn đạt được kết quả thì bắt buộc các tổ chức tranh đấu phải có những cái nhìn dựa trên những đề cương thực tiễn mà có kế sách hành động, phải biết kết hợp nhuần nhuyễn giữa phương thức đấu tranh bất bạo động và bạo động, phải biết nắm bắt được giai đoạn nào cần bạo động và giai đoạn nào bất bạo động. Phải kết hợp hài hòa từ bất bạo động chuyển sang bạo động và khi phương thức bạo động đạt đến thành công thì phải biết điều chỉnh từ trạng thái cực đoan thành trạng thái dung hòa đầy lý trí, đầy nhân bản.

40 năm sống dưới một thể chế đầy nghịch lý, bao nhiêu lời khuyên răn, ý kiến, kiến nghị, bao nhiêu sự thể hiện sự phản kháng với nhà cầm quyền bằng hình thức bất bạo động...Hỏi rằng guồng máy của bạo quyền và xã hội của chúng ta đã đi đến đâu?. Sự đấu tranh bằng phương thức bất bạo động sẽ cần bao nhiêu năm nữa mới có kết quả của nó?.

Dưới thể chế độc tài toàn trị, đấu tranh mà không có sự kết hợp với những nhân tố có thế lực với quyền hạn trong tay thì cuộc đấu tranh sẽ đi đến lãng phí và thất bại.
 

Tất nhiên, hôm nay hãy còn sớm mà tiên liệu cho những gì sẽ xảy ra ở Hồng Kông nhưng theo tôi, nỗ lực đứng dậy của học sinh, sinh viên cũng như các tầng lớp khác của khu vực này rồi cũng sẽ bị "bóp nghẹt" một cách không thương tiếc, không nhân nhượng trừ phi tổ chức cuộc đấu tranh lần này có sự kết hợp với những thành phần quan trọng trong guồng máy cầm quyền hiện hành làm chỗ dựa cho tiến trình xóa bỏ chế độ cộng sản ở Trung Hoa. Với dân số trên 1 tỉ ba trăm triệu người và với tham vọng đỏ, nhà cầm quyền Trung Cộng sẽ sẵn sàng "nghiền nát" mọi nỗ lực đơn điệu mà không có sự đồng ý hoặc hợp tác của họ. Đây là sự thật, một sự thật đau lòng và hy vọng rằng từ sự đau đớn này, những nhà đấu tranh trong tương lai sẽ biết kết hợp những phương cách đấu tranh một cách hài hòa.

Tuy không nhất thiết phải rập khuôn như biến động Thiên An môn 1989 với con số người bị thảm sát lên tới mức quá cao, lần này có thể nhà cầm quyền sẽ cho lệnh bắt giam tập trung không giới hạn và chỉ cho về khi tình hình đã được ổn định. 
 
Trong những ngày gần đây, không phải là vô cớ khi thế lực cầm quyền Trung Cộng bắn tin cho các nước ngoài là không được can thiệp vào hiện tình mà họ cho là chuyện nội bộ của quốc gia họ. Những người thường quan tâm đến tình hình hiện nay ở Hoa lục đã dư hiểu được rằng khi người cộng sản muốn nói ra những điều nhắn nhủ nào đó thì cũng có nghĩa là họ đã có sự bàn thảo tính toán trong nội bộ của họ rất kỹ càn trước khi hành động. Đây chính là một sự thật rất đau lòng cho các tổ chức đấu tranh mang tính đơn điệu và quá hy vọng vào sự chính nghĩa của mình. Đối với người cộng sản, bản thân và chủ thuyết mà họ theo đuổi, vốn dĩ đã không mang tính chính nghĩa thì sự khuyên răn bằng phương thức bất bạo động chỉ là những sô nước đổ lên đầu vịt, những con vịt nghe sấm, đơn giản chỉ vậy!.

 
Nguyên Thạch

 


No comments: